"Cười sảng khoái vậy sao?" Phó Như Hối đặt tay lên vai Sở Dung: "Cẩn thận kẻo ngã đấy.' Sở Dung vẫn tiếp tục cười. "Kem sắp tan hết đấy" Phó Như Hối nhắc nhở. Sở Dung vội vã dùng thìa múc kem, ăn một nửa rồi Phó Như Hối nói: "Em không phải nói là cho anh một nửa sao?" Sở Dung không muốn chia sẻ, vờ như không nghe thấy. Phó Như Hối không nói thêm gì nữa, anh lắng lặng chờ Sở Dung ăn xong một chiếc thuyền kem chuối lớn, rồi giữ lại ly sữa lắc dâu tây của cô: "Mang về rồi uống tiếp."
"Mang về phiền phức lắm' Sở Dung than phiên "Nếu chụp ảnh gì, tay câm ly trông cũng xấu.
“Anh sẽ câm giúp em" Phó Như Hối nói ân cần.
Sở Dung không còn cách nào khác, cuối cùng đành từ bỏ ly sữa lắc, dù thực sự cô đã không còn muốn uống nữa. Tuy không khí giữa cô và Phó Như Hối có chút căng thẳng, Sở Dung không muốn để ý đến Phó Như Hối. Anh cũng không biết nên nói gì. Bây giờ ăn chút gì đó, Sở Dung vui vẻ, Phó Như Hối cũng thở phào nhẹ nhõm. Vườn hoa rất rộng, chỉ riêng cánh đồng hoa oải hương mênh mông được trông ở giữa cũng đủ để mấy người Sở Dung đi dạo rất lâu rồi, Sở Dung cùng Phó Niên và Phó Dư đi thành một hàng, băng qua một con đường ở giữa cánh đồng hoa.
Bởi vì bọn họ muốn đi vào giữa để Phó Như Hối chụp ảnh, vậy nên anh không đi theo mà đứng đợi ở con đường lớn bên ngoài.
Đợi ba mẹ con hì hục đi đến vị trí thích hợp, ngẩng đầu lên lại không thấy Phó Như Hối đâu cả.
“Anh ấy đi lối khác sao?" Sở Dung quan sát quanh mình nhưng không thấy Phó Như Hối.
Phó Dư nâng chân lên nhưng vẫn không cao hơn những bông hoa oải hương, cậu bé nhảy lên một cái và nói: "Mẹ ơi, con không nhìn thấy gì hết, mấy bông hoa này cao quá." Phó Niên cũng không nhìn thấy gì và đồng tình: "Quá cao rồi." Sở Dung tỏ vẻ bực bội: "Không biết ba các con đi đâu rồi, liệu ba có thấy mẹ chỉ chỗ không?" Bây giờ chúng ta làm sao đây?" Phó Dư nắm lấy ngón tay của Sở Dung: "Ba mất tích rồi." Sở Dung vẫy tay: "Vậy tự mình chụp ảnh thôi. Lỗi tại ba các con không tìm được chỗ mà." Phó Niên kéo tay Sở Dung và nhắc nhở: "Mẹ quên rồi ạ, mẹ đã đưa điện thoại cho ba." "Đúng rôi nhỉ." Sở Dung ảo não, vừa rồi cô lo lắng điện thoại của Phó Như Hối không có app chụp ảnh đẹp nên đưa điện thoại của mình cho Phó Như Hối. Hiện tại Phó Như Hối không có ở đây, bọn họ chỉ có thể đợi Phó Như Hối đến, không thì phải đi ngược đường cũ trở vê. Thế nhưng đường về dài như vậy, Sở Dung không muốn tốn sức đi tới đi lui như vậy. Các con nói xem, ba các con có phải đồ ngốc không kia chứ?
Sở Dung buồn bã nói xấu Phó Như Hối trước mặt Phó Niên và Phó Dư: “Người ta cũng có thể lạc đường à." Chỉ cần rẽ hai lân là có thể tìm thấy con đường chính giữa, không lẽ Phó Như Hối lại bị mù đường?
Phó Dư đồng tình: "Ba là ngốc." Phó Niên vội vàng che miệng Phó Dư: Không được nói vậy.
Sở Dung cười, cảm thấy phần nào nhẹ nhõm: "Nếu ba là ngốc, vậy Tiểu Ngư của mẹ có phải là bé ngốc không?”
Phó Dư mở to mắt: "Con không ngốc."
Vì bị anh trai bịt miệng, Phó Dư chỉ có thể lầm bẩm, Phó Niên lập tức thả tay ra: "Vậy chúng ta cứ ở đây chờ ba nhé?"
Sở Dung gật đầu: "Bây giờ chỉ có thể đợi ba."
Ba người đứng yên như tượng đá giữa cánh đồng hoa.
Sở Dung nghĩ thầm, may mà nơi này không có nhiêu du khách, nếu không việc họ chặn ngay lối đi sẽ rất phiên phức. Đang suy nghĩ, Sở Dung nghe thấy giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau: Cho tôi đi qua với, cảm ơn."
Sở Dung vội vàng nép về phía sau một chút, cố gắng nhường ra một khoảng trống nhỏ, vậy nhưng con đường này được mở ra sao cho không chiếm quá nhiêu diện tích trông hoa cỏ, vốn chỉ có thể vừa một người qua nên cho dù cô có khép nép như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhường ra được một con đường cho người khác đi qua.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo